Phu Bãi Rác: Trước hết xin cảm ơn chị Bình Lê đã dành cho Bãi Rác buổi tiếp xúc hôm nay. Trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng hiện nay, sự ưu ái của chị dành cho Bãi Rác khiến chúng tôi hết sức xúc động, thật sự không tin nổi là chị say yes.
Bình Lê: Không có chi, anh ạ. Anh gửi e-mail xin hẹn qua ông lãnh sự danh dự Việt Nam ở xứ Li Kì là đúng đường đúng lối đấy ạ. Anh cần gặp tổng thống Xi Ri thì cũng chỉ cần e-mail nhờ ông ấy là xong.
Phu Bãi Rác: Thật thế ạ? Thế thì hay quá.
Bình Lê: Vâng, ông lãnh sự đó có rất nhiều mối quan hệ, quen biết rộng. Nếu anh muốn đi chơi Xi Ri, Ai Cập, Thổ Nhĩ Kỳ một chuyến thì bảo ông ấy gửi cho anh một cái mail xác nhận là đã xin hẹn được với tổng thống nước đó rồi cầm cái mail về vẽ ra một cái dự án, là xong. Chừng nào đến nơi anh chơi chán rồi gọi điện khẩn cấp về đài bảo "Nguy hiểm quá! Nguy hiểm quá! Tình hình biến chuyển rất nhanh..." hay "Tổng thống thay đổi kế hoạch vào giờ chót, không muốn gặp nhà báo nữa".... Sang hơn nữa thì anh có thể bảo là nhà báo không muốn gặp tổng thống!
Phu Bãi Rác: Dễ ăn thế a chị?
Bình Lê: Ở đài Vê Tê Tái chúng tôi toàn làm thế. Làm xong còn được khen thưởng.
Phu Bãi Rác: Làm thô thiển quá chúng chửi chết.
Bình Lê: Chửi thì tôi không trả lời. Góp ý ôn tồn thì tôi mới trả lời.
Phu Bãi Rác: Tiền thuế của dân tiêu vào việc trời ơi mà sao không cho họ chửi hả chị?
Bình Lê: Tiền của đài chứ tiền thuế nào của dân? Tổng giám đốc đài ký duyệt chứ dân nào ký?
Phu Bãi Rác: Vâng, đúng vậy. Nhưng tiền nào thì cũng là tiền. Sao chị không dùng tiền đó cho vụ cá chết Vũng Áng hay ngư dân ta ra Hoàng Sa bị Trung Quốc ức hiếp thế nào mà lại vung vào một chỗ không ai biết là ở đâu?
Bình Lê: Thì cũng như anh đấy. Sao anh lại đi kiếm Bình Lê mà không ra Hoàng Sa? Chuyện chi tiêu cho ai vào mục đích gì là chương trình riêng của mỗi đài. Nói ra thì dài lắm. Nhưng nghĩ kỹ thì... sang Xi Ri cũng là vì Hoàng Sa, Trường Sa đấy.
Phu Bãi Rác: Xin chị giảng rõ hơn ý này.
Bình Lê: Thế này nhé. Xi Ri đang có chiến tranh, đúng không? Có ghê rợn không? Có. Thế thì bạn xem đài có muốn yêu Hoàng Sa, Trường Sa đến mức như thế không? Không. Vì cuộc chiến nào cũng là ghê rợn, bất kể đó là thứ chiến tranh gì.
Phu Bãi Rác: Á à.... Tuyệt. Nhưng sao xem Ký Sự Xi Ri người ta không có cảm giác ghê sợ mà chỉ thấy buồn cười?
Bình Lê: Buồn cười thế nào cơ chứ? Gạch đá đổ nát nhiều như thế không đủ ghê sợ sao? Những câu chuyện đã xảy ra cho người dân lành không đủ kinh hoàng sao?
Phu Bãi Rác: Người ta buồn cười vì không thấy hòn tên mũi đạn ở đâu cả mà chị lại sợ vãi cả linh hồn. Người ta không nhìn thấy, không cảm được nỗi khốn khổ của người dân ở đó mà chỉ nhìn thấy... chị. Xin hỏi: chị có phải là nhân vật chính của bộ phim không?
Bình Lê: Không. Vì tôi không diễn. Phim không có kịch bản, không có trang phục, không có diễn viên, không có gì hết. Tôi thừa nhận là đoàn chúng tôi thiếu tính chuyên nghiệp. Kiểu như anh đi du lịch Xinh-ga-po hay Mã Lai, xuống máy bay, thuê xe đi vòng vòng mấy ngày với một cái máy quay. Lia được chỗ nào thì lia, thế thôi. Sau đó mình ráp lại thành cái ký sự.
Phu Bãi Rác: Có người nói rằng Ký Sự Xi Ri có nhiều điểm giống với một cờ líp của Nga năm 2014.
Bình Lê: Đó là những người chửi tôi ở các trang mạng vớ vẩn. Đã là chửi thì tôi không trả lời. Nhưng nếu đúng là có sự trùng hợp như vậy thì chỉ có thể nói là những tư tưởng lớn gặp nhau, anh ạ. Nhưng tôi tin là nếu có sự trùng hợp thì cũng không thể trùng hợp hoàn toàn. Ký Sự Xi Ri có rất nhiều điểm không giống ai trong giới làm phóng sự.
Phu Bãi Rác: Theo chị, người ta chửi vì lý do gì? Có phải vì chất lượng của Ký Sự Xi Ri không xứng với đồng tiền bát gạo?
Bình Lê: Không phải anh ạ. Rất nhiều người like Ký Sự Xi Ri đấy chứ, nhiều gấp năm lần số người dislike. Cái số dislike là bọn tiêu cực từng bị tôi tố cáo nên chúng nó ghét tôi, cố tình bôi bác mình.
Phu Bãi Rác: Câu hỏi cuối cùng: một chuyến đi chơi xa như thế tốn hết bao nhiêu tiền của đài Vê Tê Tái?
Bình Lê: Kinh phí là chuyện không thể giải trình được, anh ạ. Anh thông cảm. Anh hỏi bữa cơm một mình tôi nấu cho một mình tôi ăn thì tôi sẵn sàng...
Phu Bãi Rác: Xin cảm ơn chị. Hy vọng gặp lại chị sau một loạt ký sự khác.
Bình Lê: ...
No comments:
Post a Comment