Thursday 14 June 2012

Vũ Diệu Thúy thoáng hay dốt?


Khi được hỏi về những người mẫu, hoa khôi trẻ tuổi kiếm tiền trên thân xác của chính mình, Vũ Diệu Thúy cho biết là cô không thực sự phản đối, lên án họ. Họ sống như thế nào là quyền của h. Cô hoa khôi này rõ dốt: ở đâu trên trái đất này có được cái quyền ấy? Đã dốt lại hay xổ nho: Vì do hoàn cảnh của mỗi người khác nhau nên khó mà có thể phán quyết họ được. Có lẽ cô định nói phê phán hay phán xét, nhưng không phân biệt được các thứ phán ấy khác nhau thế nào và đành phán... bừa.
Cô dám tự nhận là thoáng:
Có thể tư tưởng của em hơi cởi mở, phương Tây hơn một chút.
Sao em không sang phương Tây mà sống hả em? Em đã sang đó bao giờ chưa mà biết là bên nước ngoài mại dâm cũng là một ngành nghề công khai ?
Tội nghiệp em quá, Diệu Thúy ơi, em cần lên báo khoe dốt đến thế sao? Hay em chỉ cần lên được mặt báo là đủ, không cần biết là mình chẳng có cái tư cách gì để mở miệng. Cái tít của em oai ghê, hoa khôi trường đại học.... À, đại học gì đấy nhỉ?

Tuesday 12 June 2012

Phi Thanh Vân không thể có lời khuyên tốt hơn cho Mỹ Xuân


Phi Thanh Vân lên báo tội nghiệp Mỹ Xuân:
Giả sử cô chỉ cặp với đại gia để người ta chu cấp cho cô, rồi cô yêu một người đàn ông khác chẳng hạn, như thế mình chỉ có lỗi thôi chứ không dính vào luật pháp. Đằng này vướng vào đường dây mại dâm... 
Với người đẹp dao kéo, dường như phụ nữ đẹp không có cách nào khác để kiếm tiền ngoài việc trao đổi tình-tiền. Vấn đề chỉ là trao đổi sao cho hợp pháp.
Muốn hiểu tại sao đầu óc của Phi Thanh Vân chỉ có ngần ấy thôi, ta hãy đọc lại tâm sự của cô về cuộc hành trình săn tìm đại gia:
 Tôi cần tiền. Vả tôi cần có đại gia bao bọc.
Tôi bước vào tình yêu với anh trong một khoảng thời gian rất ngắn. Tôi vẫn có niềm tin là một số anh Việt kiều rất giàu (sở dĩ tôi nói vậy vì bây giờ nhiều anh Viêt kiều rất nghèo, về nước làm nhiều việc chẳng giống ai nữa). Chúng tôi quen nhau ở vũ trường. Khi ấy chúng tôi có một nhóm người mẫu, hay được các đại ca dắt đi vũ trường. Không mất tiền, vừa được chơi vừa được tiền nữa. Tất nhiên là phải biết nghe lời. Tôi cũng đã ngủ với một vài người trong số đó. Tôi muốn nói rõ tôi không phải là gái điếm. Tôi là người mẫu và tôi ngủ với họ vì họ thực sự thích tôi. Họ tặng tiền cho tôi chứ tôi không ra giá. Hai chuyện này khác nhau nhiều lắm. Thế nên, tôi cảm thấy khá nhẹ nhàng khi tôi gặp anh. Chúng tôi làm quen khá nhanh. Anh nói có công ty đầu tư về tài chính và siêu thị. Tôi không thích nghe chuyện kinh doanh, tôi thích nhìn cách đàn ông tiêu tiền là biết anh ta thuộc dạng nào. Anh nói anh tên Bảo. Bảo khá sành sỏi và chi tiền không tiếc tay.
Chúng tôi quen nhau rất nhanh và đêm đó tôi về khách sạn cùng Bảo. Ai đó nói tôi dễ dãi cũng được, nhưng tôi thà sòng phẳng vậy, còn hơn quanh co rồi cuối cùng cũng vẫn là muốn ngủ với đại gia để có tiền. Tôi nói với Bảo, em gặp lần đầu và em thích anh, em không ngủ với anh để lấy tiền vì em không đi làm gái điếm
Tặng tiền khác với trả tiền nhé. Đó là sự khác nhau duy nhất giữa Phi Thanh Vân và gái điếm. Nhưng ngoài Phi Thanh Vân ra, có ai nhìn thấy sự khác biệt đó không?

Ca sĩ Phương Thanh muốn đứng trên pháp luật


Pháp luật Việt Nam hiện nay chưa cho phép bán dâm. Ca sĩ Phương Thanh là ai mà dám tuyên bố em đẹp, em có quyền bán dâm? Gái xấu có quyền bán dâm không?


Phương Thanh tự hào về nghề nghiệp của mình cũng được thôi. Nhưng nếu chị không cho gái bán dâm làm nghệ sĩ thì họ sẽ làm nghề gì nếu họ chỉ biết hát?  Nếu đến người quét rác, bà bán xôi... cũng noi gương Phương Thanh xua đuổi bọn họ thì họ còn nghề nào khác để làm ngoài việc đi bán dâm? Vả chăng, hát như Phương Thanh còn làm ca sĩ được thì ở xứ ta ai chẳng làm nghệ sĩ được?


Phương Thanh không có quyền đòi hỏi Mỹ Xuân, Hồng Hà và những người bán dâm khác đừng làm nghệ sĩ. Các cô ấy có thể chẳng bao giờ được tuyển vào ngành công an hay ngoại giao. Các ngành đó có quy định hẳn hoi. Ngành của Phương Thanh không có quy định nào cấm  cửa gái bán dâm. Biết gào mấy tiếng trống vắng chiều nay là thành ca sĩ được rồi, chứ nếu có ai đứng ra cấm được những đứa ăn nói vô văn hóa làm ca sĩ thì chắc không đến lượt Phương Thanh lên sân khấu đâu.

Thursday 7 June 2012

Nguyễn Hưng Quốc đừng xúi đồng bào ăn cứt gà nữa



Tôi muốn hỏi ông Nguyễn Hưng Quốc ba câu. Ông trả lời được, tôi sẽ xuống đường nổi giận ngay:
1)      Tại sao khi xưa ông không ở nhà mà nổi giận, chạy tuốt qua Úc làm gì? Ông biết quý cái mạng ông. Tôi cũng quý cái mạng tôi.
2)      Ông có bảo đảm là sau khi đồng bào ở đây nổi giận thì mọi sự sẽ tốt đẹp hơn không? Đời tôi đã từng thấy nhiều cuộc nổi giận, nhiều người đổ máu rồi... ai hưởng? Chính những kẻ lớn tiếng hô hào nổi giận hưởng hết.
Ông có nghĩ là một mình ông khôn, chúng tôi ngu si cả không? Nếu không, xin đừng dạy bảo chúng tôi nữa. Thật là không thể chịu nổi các ông Việt Kiều. Ông thử giở cái giọng trịch thượng ấy nói bằng tiếng Anh với người Úc xem họ có vả vào mồm không.

Wednesday 6 June 2012

Năm lý do để một người có đầu óc lành mạnh tránh xa bác sĩ Hồ Hải


1) Blog Bác Sĩ Hồ Hải đôi lúc khiến người đọc phải giật mình. Chẳng lẽ nước nhà bây giờ tự do ngôn luận đến thế sao? Bác sĩ chửi chế độ khiếp quá, không kiêng nể ai. Một là bác sĩ tự nguyện, hai là bác sĩ vô tình làm chim mồi bẫy những người nhẹ dạ. Cả hai trường hợp đều nguy hiểm cho người ghé thăm bác sĩ.

2) Blog Bác Sĩ Hồ Hải luôn mồm kêu gào dân chủ, nhưng không chấp nhận ý kiến trái chiều. Bạn chỉ được phép tung hô vạn tuế Hồ Hải, không được nói khác, nếu không muốn bị mắng là ngu dốt. Dân chủ kiểu ấy thì thà sống với cộng sản, sướng hơn.

3) Blog vốn là một quyển nhật ký. Khi viết cho riêng mình thì đúng sai, hay dở không thành vấn đề. Khi mở ra cho người khác đọc thì giống một tờ báo. Báo không có những điều mới lạ, hay ho thì không có ích gì cho ai và không ai muốn đọc. Blog của bác sĩ Hồ Hải có cái hay, có cái mới. Nhưng cái hay thì không mới và cái mới thì không hay.

4)  Blog Bác Sĩ Hồ Hải bàn đủ mọi vấn đề trên trời dưới đất. Bác sĩ giỏi hơn tất cả các bác sĩ khác ở tất cả cách ngành. Bác sĩ dạy được cả cách nghiên cứu khoa học. Bác sĩ khôn hơn cả cố vấn an ninh Nhà Trắng. Bác sĩ biết trước từng hơi thở của thị trường. Bác sĩ giỏi thế mà không ai đến xin ý kiến của ông. Không ai dám tin bác sĩ sao?  Bá nghệ bá tri vị chi bá láp.

5) Blog Bác Sĩ Hồ Hải nhiều lỗi chính tả, khó có thể ngờ ở một người đã có bằng bác sĩ. Từ ngữ đôi lúc ngô nghê, lắm khi quái dị, chứng tỏ người viết không buồn mở từ điển để tra nghĩa từ mình muốn dùng. Câu văn, nhất là ở các bài dịch từ tiếng Anh, giống như văn Tây viết tiếng Việt. Ai muốn học cách diễn đạt chính xác, rõ ràng không nên đọc văn bác sĩ Hồ Hải.