1) Blog Bác Sĩ Hồ Hải đôi lúc khiến người đọc phải giật mình. Chẳng lẽ nước nhà bây giờ tự do ngôn luận đến thế sao? Bác sĩ chửi chế độ khiếp quá, không kiêng nể ai. Một là bác sĩ tự nguyện, hai là bác sĩ vô tình làm chim mồi bẫy những người nhẹ dạ. Cả hai trường hợp đều nguy hiểm cho người ghé thăm bác sĩ.
2) Blog Bác Sĩ Hồ Hải luôn mồm kêu gào dân chủ, nhưng không chấp nhận ý kiến trái chiều. Bạn chỉ được phép tung hô vạn tuế Hồ Hải, không được nói khác, nếu không muốn bị mắng là ngu dốt. Dân chủ kiểu ấy thì thà sống với cộng sản, sướng hơn.
3) Blog vốn là một quyển nhật ký. Khi viết cho riêng mình thì đúng sai, hay dở không thành vấn đề. Khi mở ra cho người khác đọc thì giống một tờ báo. Báo không có những điều mới lạ, hay ho thì không có ích gì cho ai và không ai muốn đọc. Blog của bác sĩ Hồ Hải có cái hay, có cái mới. Nhưng cái hay thì không mới và cái mới thì không hay.
4) Blog Bác Sĩ Hồ Hải bàn đủ mọi vấn đề trên trời dưới đất. Bác sĩ giỏi hơn tất cả các bác sĩ khác ở tất cả cách ngành. Bác sĩ dạy được cả cách nghiên cứu khoa học. Bác sĩ khôn hơn cả cố vấn an ninh Nhà Trắng. Bác sĩ biết trước từng hơi thở của thị trường. Bác sĩ giỏi thế mà không ai đến xin ý kiến của ông. Không ai dám tin bác sĩ sao? Bá nghệ bá tri vị chi bá láp.
5) Blog Bác Sĩ Hồ Hải nhiều lỗi chính tả, khó có thể ngờ ở một người đã có bằng bác sĩ. Từ ngữ đôi lúc ngô nghê, lắm khi quái dị, chứng tỏ người viết không buồn mở từ điển để tra nghĩa từ mình muốn dùng. Câu văn, nhất là ở các bài dịch từ tiếng Anh, giống như văn Tây viết tiếng Việt. Ai muốn học cách diễn đạt chính xác, rõ ràng không nên đọc văn bác sĩ Hồ Hải.
Đồng ý với ông (bà) chủ! Góp thêm chút ở mục 2: hễ còm trái ý ông ta thì không bị chửi ngu cũng bị đội cho cái mũ Vi-xi..!
ReplyDeleteVi xi biết ổng điên nên không thèm chụp.
ReplyDelete