Friday 30 March 2012

Vì sao không nên lo lắng thái quá về những quan điểm sai trái của Trương Thái Du?




Trương Thái Du là một cái tên không mấy xa lạ với dân chơi blog. Ông đọc nhiều và thường công bố trên blog của mình nhiều bài (ông gọi là) biên khảo để khoe cái sức đọc ghê gớm ít ai có được. Các bài viết của ông thường gây sốc, khiến đôi lúc người ta phải tự hỏi: Ý đồ thực sự của tác giả là gì khi ông ta nói năng càn quấy như thế? Nhiều người còn nghi ông làm tay sai cho tình báo Trung Quốc.
Gần đây nhất Trương Thái Du lại gây xôn xao dư luận khi tung lên blog của mình hai ghi chú nhỏ về tiếng Hán Việt. Bị thiên hạ chửi điếc tai, ông bực bội treo lên tường Facebook của mình một câu : Yêu nước mà ngu dốt và lười biếng thì chỉ là lũ lưu manh vô học mà thôi. Nhưng rốt cục người ngu dốt, lười biếng và vô học lại chính là ông. Ông cũng chẳng thèm xin lỗi một tiếng. Hoặc là ông vẫn chưa nhận ra được chỗ ngu dốt, lười biếng, vô học trong hai bài viết của mình. Hoặc ông chính là một tên lưu manh thứ thật.
Trương Thái Du không phải là một nhà ngôn ngữ học chuyên nghiệp. Ông không có một công trình nào về Việt ngữ được người trong ngành, ở trong nước cũng như ở hải ngoại, tham khảo, trích dẫn. Kiến thức của ông về tiếng Việt và các vấn đề liên quan đến lịch sử tiếng Việt cũng nông cạn như vốn hiểu biết của bất kỳ ai không được đào tạo theo bài bản hoặc không chịu học tập một cách nghiêm túc. Những lời phát biểu của Trương Thái Du không có giá trị hơn một câu chuyện nhảm vỉa hè, do đó không thể gây bất kỳ ảnh hưởng học thuật nào và chúng ta không cần phải lo lắng thái quá.

Wednesday 21 March 2012

Vì sao người ta quyết đập Cao Việt Dũng đến chết?



Cao Việt Dũng dịch sai nhiều quá. Có người dè bỉu: “Một anh tiếng Pháp bằng C cũng không sai ngớ ngẩn đến thế”. Người khác suy đoán: “Hắn thuê thợ dịch, không xem lại cẩn thận”. Nói chung, nguyên nhân Dũng dịch sai là một ẩn số. Nhận cái tội nào cũng là tự tròng dây thắt cổ.
Khát vọng muốn sống (và phải sống trong ánh hào quang mới xứng) khiến Cao Việt Dũng trở nên liều lĩnh. Anh ngoan cố sử dụng mọi thủ đoạn để đánh trả những người phê bình mình và tự bộc lộ như một kẻ ngụy biện xảo quyệt, một tên bất lương đội lốt trí thức.
Đầu tiên là cố tình “trì hoãn cái sự sung sướng” càng lâu càng tốt. Đến khi công chúng mất kiên nhẫn, anh mới lên tiếng: “Tôi bận quá, có những việc khác quan trọng hơn”. Đó là một lời biện bạch hoặc là hết sức vô trách nhiệm với việc mình đã làm, hoặc là hết sức xấc xược với những người góp ý cho mình, hoặc cả hai.
Trong toàn bộ những lý lẽ được Cao Việt Dũng triển khai đề tự bào chữa, điểm duy nhất có thể có chút ít giá trị là độ chênh trong quan niệm về tín, đạt, nhã của dịch thuật. Với kiểu chia động từ “tôi nghĩ thế này, anh nghĩ thế kia, ngôi thứ ba số ít nghĩ thế ấy, số nhiều thế ấy..." người ta có thể cãi nhau sáng đêm chưa xong. Và Cao Việt Dũng thích thế. Để khỏi phải nói mấy chuyện tử cung, ruột non, ruột già.
Rồi những người bỏ công chỉ cho anh biết rằng “hú họa” không thể là “hạnh phúc nhỏ mọn”, cây cọ vẽ khác với cái bàn chải và đàn ông không thể chết vì ung thư tử cung... bị anh mắng sa sả là những kẻ bới lông tìm vết đầy ác ý. Khổ một nỗi là họ chẳng bới cái gì cả. Lỗi của Cao Việt Dũng sờ sờ ra đấy. Bất cứ người nào có trình độ tiếng Pháp trên bằng C đều có thể thấy rõ trong khi Dũng phải đợi người ta bươi lên, móc ra.
Dũng chỉ nhận một vài lỗi nhẹ nhàng, và ngay lập tức anh chia luôn động từ “tôi có lỗi, anh cũng có lỗi, chúng ta đều có lỗi, mọi người đều có lỗi..., cá mè một lứa cả”. Những người đáng làm thầy anh không đời nào chịu ngồi xuống chung một chiếu với thằng xấc láo. Cách nhận lỗi của Dũng chỉ khiến cho người ta muốn đạp Dũng ra khỏi chiếu.
Trong khi đó âm binh của Cao Việt Dũng lang thang khắp các diễn đàn, cất giọng phụ họa bằng những luận điệu mà Cao Việt Dũng ở vị trí của một dịch giả chuyên nghiệp không thể  phát biểu: “Chê dễ, làm không dễ”, “Mặc dầu còn những hạn chế nhất định, Cao Việt Dũng vẫn có đóng góp đáng kể”, “Chê Dũng là bất dũng, vô sỉ, ghen ăn tức ở...” vân vân và vân vân. Hoặc Cao Việt Dũng không thể kiểm soát nổi lũ âm binh này, hoặc chúng được chính anh chỉ đạo, tất cả những ai đụng chạm đến thần tượng, thần đồng Cao Việt Dũng đều bị mạt sát không tiếc lời. Chính bọn này đẩy Cao Việt Dũng đến cửa tử nhanh hơn. Cả những người từ trước đến nay không muốn nói về Cao Việt Dũng cũng không thể làm ngơ được nữa.
Từ chỗ chỉ là một dịch giả phạm nhiều sai sót (ai chẳng có sai sót?), và chỉ thế thôi, Cao Việt Dũng đã trở thành biểu tượng đáng xấu hổ của thị trường chữ nghĩa, bằng cấp, sách vở... bát nháo. Đáng xấu hổ nhưng không biết xấu hổ, không biết nói lời cảm ơn và xin lỗi cho phải phép lại cuồng ngôn lộng ngữ, không có dấu hiệu nào cho thấy Dũng có khả năng phục thiện. Với những kẻ mà căn tính bất lương không thể cải tạo được, chỉ có một bản án duy nhất là tử hình.

Sunday 18 March 2012

Vì sao không thể trừng trị Lê Thẩm Dương?




Lê Thẩm Dương là một tên lưu manh giả danh trí thức. Hắn được trang bị đầy đủ bằng cấp để có thẩm quyền đứng ra rao giảng những điều mà bất kỳ tên lưu manh nào cũng có thể phát biểu ở một nơi khác. Với Lê Thẩm Dương giảng đường Việt Nam đã trở thành chỗ chè chén vỉa hè để cho các em đến nghe thầy ăn tục nói phét xong là cấp bằng tốt nghiệp cho về. Vì vậy các em sung sướng gia nhập hội fan cuồng của thầy.
Fan cuồng của Lê Thẩm Dương ủng hộ nhà giáo văng tục trên giảng đường, nhưng không chấp nhận người khác dùng thứ ngôn ngữ ấy để nói với họ, cũng không thừa nhận là mình dùng thứ ngôn ngữ ấy để nói với cha mẹ, người thân, người yêu... Lạ không?
Fan cuồng của Lê Thẩm Dương ca ngợi tài diễn xuất của Lê Thẩm Dương, khoan khoái tiếp thu những kiến thức được truyền tải qua bài giảng và thành kính tri ân người thầy của họ. Ếch ngồi đáy giếng không thấy được bầu trời bao la. Có người bảo nó:
-Ếch ơi, ngoài kia trời cao lắm, rộng lắm, xanh lắm.
Ếch lại à uôm:
-Dưới này không thiếu gì ếch đã từng du học nhé.
Người hiếu kỳ nhìn xuống  thấy ếch đông vô số, không thấy bộ giáo dục đào tạo ở đâu cả.