Lê Thẩm Dương là một tên lưu manh giả danh trí thức.
Hắn được trang bị đầy đủ bằng cấp để có thẩm quyền đứng ra rao giảng những điều
mà bất kỳ tên lưu manh nào cũng có thể phát biểu ở một nơi khác. Với Lê Thẩm
Dương giảng đường Việt Nam đã trở thành chỗ chè chén vỉa hè để cho các em đến
nghe thầy ăn tục nói phét xong là cấp bằng tốt nghiệp cho về. Vì vậy các em sung
sướng gia nhập hội fan cuồng của thầy.
Fan cuồng của Lê Thẩm Dương ủng hộ nhà giáo văng tục
trên giảng đường, nhưng không chấp nhận người khác dùng thứ ngôn ngữ ấy để nói
với họ, cũng không thừa nhận là mình dùng thứ ngôn ngữ ấy để nói với cha mẹ,
người thân, người yêu... Lạ không?
Fan cuồng của Lê Thẩm Dương ca ngợi tài diễn xuất của
Lê Thẩm Dương, khoan khoái tiếp thu những kiến thức được truyền tải qua bài giảng
và thành kính tri ân người thầy của họ. Ếch ngồi đáy giếng không thấy được bầu
trời bao la. Có người bảo nó:
-Ếch ơi, ngoài
kia trời cao lắm, rộng lắm, xanh lắm.
Ếch lại à uôm:
-Dưới này
không thiếu gì ếch đã từng du học nhé.
Người hiếu kỳ nhìn xuống
thấy ếch đông vô số, không thấy bộ giáo
dục đào tạo ở đâu cả.
Đọc những bài viết của tiền bối quả thực thấy rất thâm thúy và ý nghĩa! Một kẻ hậu học như bỉ nhân đây xin cúi đầu lạy tạ! Đúng quả thực là "biển học không bờ"! Ngoài núi này còn có núi kia! Đa tạ, đa tạ!
ReplyDeleteHoàng Ngọc Cương