Nhã Thuyên bất quá chỉ là một đứa học trò nhỏ, kiến
thức lổn nhổn cũng đủ gây sóng gió trong giới học thuật nước nhà. Thật là quá sức
buồn cười.
Bây giờ thì thiên hạ năm châu bốn bể đều rõ đặc điểm
nổi bật nhất của bằng cấp Việt Nam là vô giá trị. Muốn mười thì cho mười. Muốn dê-rô
thì cho dê-rô. Thích cho đỗ thì đỗ. Không thích thì thu hồi bằng. Chẳng cần phải
viện đến một luật lệ nào cả, trừ điều 4 của Hiến Pháp.
Không có Nhã Thuyên, chưa ai biết là bọn khoa bảng
Việt Nam vẫn tiếp tục hèn như thời Nguyễn Lân, Phạm Huy Thông đấu tố Trần Đức
Thảo. Hễ không hùa vào đánh hôi với bọn Nguyễn Văn Giang, Phong Lê, Nguyễn Ngọc
Thiện, Đông La thì mũ ni che tai:
-Không liên
quan tới ta. Ta
không chống Đảng. Ta không nghiên cứu rác. Chuyên môn của ta không phải là thơ Việt Nam
hậu hiện đại. Ta không quen, không dạy, không chấm Nhã Thuyên.
Nhưng cả khi liên quan tới ta, ta cũng im lặng cho
nó lành.
Thằng đánh đã hèn, thằng chịu nhục cho nó tẩn mình càng
hèn. Đó là hai hạng người mà ta nhìn thấy trong vụ Nhã Thuyên (trừ ra mấy cái tên Phạm Xuân Nguyên, Trần Đình Sử, Vũ Thị Phương Anh, Chu Mộng Long, Nguyễn Thị Từ Huy, Lê Tuấn Huy, Phùng Hà Thanh... đếm được trên đầu ngón tay).
No comments:
Post a Comment